Thưa Thầy,
Con tên là Nguyễn Thị Thà, cách đây khoảng hai tuần con có cơ hội được biết về thầy, khi theo các anh chị đến thăm Gia đình Duy Tuệ tại Câu lạc bộ Trần Nhân Tông Thủ Đức. Được nghe những anh chị sẻ chia con đã học hỏi được rất nhiều điều. Và con nhận thấy con đường mà con hằng tìm kiếm là chính nơi đây.
Con theo đạo Phật từ rất sớm vì con nghĩ đạo hướng con đến tính thiện. Nhưng cái con cần còn nhiều hơn thế, dù con ăn chay, dù con đọc kinh nhưng đầu óc con vẫn không bình lặng. Con muốn đầu óc con luôn tĩnh giữa cuộc sống vốn dĩ chông chênh này, và con hiểu đầu óc con chỉ tĩnh khi con kiểm soát được nó. Nhờ thầy soi sáng chỉ dẫn thêm cho con.
Đôi lúc con thật sự không biết mình là ai cả, con không có sở thích gì đặc biệt, mọi cái chỉ là thoáng qua. Con chưa hề đeo đuổi chuyện gì bằng quyết tâm của mình cả, ngay cả sự học hành. Tất cả đến với con một cách ngẫu nhiên.
Từ bé con đã vô cùng nhạy cảm và con có lòng yêu thương con người, con có thể từ bỏ một điều gì đó mà con thích chỉ cần tốt cho người thân của con. Càng lớn con càng có cảm giác mơ hồ về mình, đôi lúc con thấy mình như không thuộc về thế giới này, đôi lúc con lại thấy mình vô dụng, nhưng có một điều con luôn tin, luôn nghĩ là con khác với những người khác.
Con có tham vọng, nhưng điều đó chỉ có tác động giúp con vươn lên, con thích tiền nhưng không vì nó mà con sẵn sàng làm tất cả, làm bất cứ việc gì con luôn cân nhắc và chừa cho mình một con đường để lui. Mọi người hay nghĩ con lo xa, con cũng thấy lạ vì điều đó, vì con không có ham muốn nhiều về cuộc sống, con không yêu cuộc sống này thầy ạ, không phải vì con mệt mỏi mà con muốn chấm dứt nó vì con sợ hãi nó, ngồi viết mail cho thầy mà con không biết làm sao để diễn đạt cho thầy hiểu con cả.
Hiện bây giờ con sống rất tốt ngày đi làm tối đi học, nhưng con biết đó không phải là điều cơ bản của con, con làm như vậy vì con muốn mẹ con vui, không lo lắng cho con. Con năm nay đã 24 tuổi rồi, lúc trước mọi người ai cũng bảo con tính tình giống một đứa trẻ cả, cười đó khóc đó, rồi lại quên, sau tết này, tự nhiên con thấy mình tĩnh lặng, một sự thay đổi lớn trong người con, con không còn hay cau có, giận dữ hay buồn phiền nữa. Nhưng con vẫn cảm thấy hoài nghi về mình. Thầy mong thầy hãy giúp con nhìn ra con là ai.
Con luôn có tư tưởng rất kì lạ đó là khi mẹ con mất, sau khi lo lắng mọi thứ xong con sẽ đi theo mẹ con, con sợ người khác chết lắm, nhưng con lại không lại không sợ con chết. Khi đi ngoài đường gặp đám ma con luôn cảm thấy rất sợ hãi, khi đi trên xe, xe có mùi khét mọi người nháo nhào, thì con lại điềm tĩnh ngồi đó, đôi lúc con thấy mình thật mâu thuẫn.
Con có thể đối xử tốt với người khác nhưng trong tâm con lại không yêu thương họ, như vậy có phải giả dối không thầy, hay vì con thích làm cho người khác ngộ nhận, con ít nói về con cho người khác nghe con sợ họ hiểu mình.
Con là con gái út trong một gia đình 4 anh em, mẹ con là vợ hai của người ta. Năm 43 tuổi mẹ con mang thai con mà không biết, sau đó sinh ra con khoảng 2 tuổi thì cha con đi ra nước ngoài cùng gia đình của ba. Từ đó con không còn được gặp hay liên lạc gì với ba con nữa, dù con luôn cố gắng tỏ ra mình rất ổn rất tốt, khi sống không có ba, nhưng mà không ai biết con thèm lắm một tiếng gọi ba.
Mẹ con tảo tần nuôi bốn chúng con khôn lớn, chị cả lập gia đình là một chuỗi bất hạnh, gia đình chồng không yêu thương, chồng suốt ngày say xỉn đánh đập, chị suốt ngày đi làm kiếm tiền mà nghèo vẫn nghèo, khi đứa con thứ 3 của chị chưa tròn hai tuổi thì chị bị chồng đánh vào chỗ huyệt và chết, sau khi chị chết.
Giữa mẹ và anh kế cách con 10 tuổi đã xảy ra một cuộc chiến, vì một lời nói vô tình của mẹ con mà anh con giận, lúc đó gia đình con gồm ba người (con, anh con và mẹ con, chị kế anh con đã đi nước ngoài) mà không khí nặng nề vô cùng, không có tiếng cười không một bữa ăn chung, tuổi thơ của con là những giọt nước mắt trong sự cay nghiệt của anh con, đánh, đạp đổ, chửi mắng. Nhưng bây giờ sau khi con rời nhà đi học, con vẫn muốn trở về nhà, dù khi đó con nghĩ rằng khi đi con sẽ không bao giờ trở lại, khi con học cấp 3 đã bao lần con muốn tự chấm dứt cuộc sống của mình nhưng con không thể, vì con sợ mẹ con đau lòng.
Bây giờ dù đã xảy ra bao nhiêu việc, con cũng vẫn rất yêu thương gia đình con, mỗi lần vào chùa điều đầu tiên là con luôn cầu mong cho gia đình con bình yên, đôi lúc nghĩ lại chuyện lúc trước con lại uất ức và khóc, nhưng con không oán giận, con có thể làm tất cả vì gia đình của mình. Con nghĩ sở dĩ anh con đối với con như vậy là vì lúc trước anh con cũng có một tuổi thơ đầy nỗi đau khi ở mướn dắt trâu cho gia đình cậu con. Giờ thì anh con cũng đã yêu thương con, chúng con có thể ngồi nói chuyện với nhau rồi, anh con ngày đó hung dữ 20 thì giờ giảm còn khoảng hai phần rồi, đó là một điều rất đáng mừng.
Gia đình con giờ chỉ còn mình con chưa lập gia đình, con luôn cố gắng để mình có thể có một gia đình thật tốt thật hạnh phúc, để mẹ con không phải lo lắng cho con và để các con con có một tuổi thơ bình yên. Nhà con ngoài chị ở nước ngoài ra thì hầu như tất cả anh chị con đều không có một gia đình hạnh phúc, anh con cũng đã gãy gánh một lần.
Lâu lắm rồi con mới ngồi nhớ lại và trải lòng ra với một ai đó, con cảm ơn thầy đã lắng nghe con, trước giờ ai gặp con cũng bảo con là người vui vẻ dễ gần, và là người vô cùng hạnh phúc thậm chí họ còn ao ước được như con, nhưng họ đâu biết trong lòng con luôn có một vết sẹo vẫn còn mưng mủ và con luôn muốn chạy trốn nó, những điều con kể cho thầy chỉ là tóm lược, thực sự khi trải qua thì nó rất kinh khủng.
Từ nay con gặp được thầy rồi, con tin thầy là người cuối cùng nghe những tâm sự buồn này. Từ giờ cuộc đời con sẽ bước sang một trang mới, không giận, không hờn, không oán trách. Cầu xin thầy hãy giúp con, xin thầy hãy đặt cho con tên ánh sáng, để giữa bộn bề cuộc sống này, con có thể nương vào đó để lòng mình luôn thanh thản.
Thưa thầy, con cảm ơn thầy vì đã đọc mail con, con chờ đợi sự nhiệm màu từ thầy.
Nguyễn Thị Thà
10/02/2012
0 nhận xét:
Đăng nhận xét