14/12/12

[Tham khảo] Bài diễn văn của ông trùm da đỏ Seatle

Sau khi tạo nên khu vực Washington năm 1853, Chính phủ Mỹ đã đề nghị người da đỏ ký các hiệp định để mua đất của họ. Người da đỏ biết là không thể nào từ chối được. Dưới đây là bài diễn văn bi tráng của ông Seattle (1786-1866), trùm da đỏ, đọc trước thống đốc Isaac Stevens. Nhiều ý căn dặn được nhắc đi nhắc lại thật thấm thiết. Bài văn này được coi là một tài sản văn hoá vô giá để đời và đã được dịch sang nhiều thứ tiếng. Nguyễn Vạn An phỏng dịch từ bản Pháp Ngữ.
alt
Mỗi mẩu đất này đều thiêng liêng cho dân tộc chúng tôi 

Làm sao các người có thể mua bán khung trời và hơi ấm của đất?

Ý nghĩ đó đối với chúng tôi thật kỳ lạ. Thế nếu chúng tôi không sở hữu cái mát mẻ của không khí và cái lung linh của mặt nước, thì các người làm sao mà mua ?

Mỗi mẩu đất này đều thiêng liêng cho dân tộc chúng tôi.

Mối cái kim óng ánh của lá thông, mỗi bờ cát, mỗi mảnh sa mù trong khu rừng âm u, mỗi bờ suối, mỗi tiêng vo vo của côn trùng đều là thiêng liêng trong ký ức và từng trải của chúng tôi.


Nhựa cháy trong thân cây mang đầy kỷ niệm của người dân da đỏ.

Linh hồn những người da trắng đã quên xứ mình sinh ra khi đi vào giữa các vì sao. Linh hồn những người chết chúng tôi không bao giờ quên trái đất tuyệt vời này, vì trái đất là mẹ của người da đỏ. Chúng tôi là thành phần của đất và đất là thành phần của chúng tôi. Hoa thơm là em gái chúng tôi, con hươu, con ngựa, con đại bàng là anh em chúng tôi. Các đỉnh núi, các chất ngọt trong đồng ruộng, hơi ấm con ngựa nhỏ, và con người, tất cả đều cùng một gia đình.

Cho nên khi ông Sếp Lớn ở Hoa Thịnh Đốn cho người tới nói ông muốn mua đất của chúng tôi, thì ông đã đòi hỏi rất nhiều ở chúng tôi. Ông Sếp nói là ông sẽ dành một nơi để chúng tôi có thể sống thoải mái với nhau. Ông sẽ là cha chúng tôi và chúng tôi sẽ là con cái của ông. Chúng tôi cũng phải xét đề nghị mua đất của ông. Nhưng cái đó quả thật là rất khó. Bởi vì đất này thiêng liêng đối với chúng tôi.

Nước lung linh chảy trong các dòng suối và dòng sông không phải chỉ là nước mà còn là máu của tổ tiên chúng tôi. Nếu chúng tôi bán đất cho các ông, thì các ông phải nhớ đất là của thiêng và mỗi phản chiếu đầy mấu sắc của mặt nước trong dưới hồ luôn nhắc nhở những biến cố và kỷ niệm cúa dân tộc chúng tôi. Tiêng nước suối thì thầm là tiếng người cha của cha tôi.

Các con sông là anh em chúng tôi, đã cho chúng tôi đỡ khát. Các dòng sông mang thuyền chèo và nuôi các con tôi. Nếu chúng tôi bàn đất cho các ông, thì từ đây các ông phải nhớ và phải dậy cho con các ông, là các dòng sông là anh em chúng tôi và cũng là anh em các ông, và các ông phải thân thương dòng sông như các ông thân thương anh em các ông. Chúng tôi biết người da trắng không hiểu tập quán chúng tôi. Đối với họ, mảnh đất này cũng như mảnh đất kia, họ là người ngoại xứ ban đêm đến lấy của đất cái gì họ cần. Đất không phải là anh em họ, mà là kẻ thù, khi họ lấy được thì họ tiến nữa. Họ bỏ mồ mả của tổ tiên mà không trăn trở gì. Họ lấy đất của con cái mà không trăn trở gì. Mồ mả của tổ tiên và gia tài của con cái họ bị rơi vào quên lãng. Họ coi mẹ, đất đai, anh em, trời đất, như là đồ vật mua bán, cướp phá, bán đi như bán những con cừu, hay những hạt ngọc óng ánh. Lòng tham lam xui họ nghiến ngấu đất đai và chỉ còn để lại một cái sa mạc.

Không có nơi nào an bình trong các tỉnh của người da trắng. Không có chỗ nào để nghe tiếng lá cuộn mình trong mùa xuân, hay tiếng cọ sát của cánh những con bọ. Cũng có thể vì tôi là người man rợ nên tôi không hiểu. Những tiếng động đó hình như chỉ nhức tai họ. Sống làm chi nếu con người không nghe thấy tiếng kêu lẻ loi của con én hay tiếng trò chuyện tào lao của các con ếch trong cái ao ban đêm ? Chắc tôi là người da đỏ nên tôi không hiểu. Người chúng tôi ưa tiếng gió êm ru lườn trên mặt hồ, ngay cả mùi của gió đã được nước mưa trưa nay rửa sạch, hay đã được lá thông đã cho thêm hương thơm.
Không khí rất trân quí cho người da đỏ, vì mọi sự đều chia nhau một hơi thở.
Súc vật, cây cối, con người. Đều chung với nhau một hơi thở.

Người da trắng hình như không để ý đến không khí họ thở. Như người phải để ra mấy ngày mới tắt thở, họ không biết mùi hôi thối. Nếu chúng tôi bán đất này cho các ông, các ông phải nhớ là không khí rất trân quý cho chúng tôi và nhớ là không khí chia xẻ hồn nó với những sinh vật nó nuôi sống. Cơn gió đã cho ông cha chúng ta hơi thở đầu cũng là cơn gió đã nhận ở ông cha chúng ta hơi thở cuối cùng. Nếu chúng tôi bán đất này cho các ông, các ông phải giữ riêng nó và coi nó là thiêng liêng, là nơi mà cả người da trắng các ông cũng được đến để hưởng làn gió đã được dịu lại với hương hoa của đồng nội. Chúng tôi phải xét đề nghị của ông. Nhưng nếu chúng tôi nhận lời, thì tôi cho các ông một điều kiện : người da trắng phải coi các sinh vật trên mảnh đất này như những anh em!

Tôi là người man rợ, tôi không biết cách sống khác!

Tôi đã thấy xác một ngàn con bò rừng thối rữa trên cánh đồng, bỏ lại khi các người da trắng từ trên các chuyến tầu hỏa đi qua bắn chúng nó chết. Tôi là một người man rợ, tôi không hiểu tại sao con ngựa sắt phun khói của các ông lại quan trọng hơn những con bò rừng mà chúng tôi chỉ giết để sinh sống.

Con người là gì nếu không còn thú vật ? Nếu tất cả thú vật đều mất hết, con người sẽ chết trong một tâm linh lẻ loi. Bởi vì cái gì đến cho thú vật rồi sẽ đến với con người. Mọi sự trên đời đều liên can với nhau.

Các ông phải dạy cho con cháu là đất chúng bước lên được tạo bởi tàn hương của tổ tiên. Dạy cho chúng biết tôn trọng đất, bảo chúng là đất được giầu có bởi đời sống của dòng dõi. Dạy cho con cái các ông những điều mà chúng tôi dạy cho con cái chúng tôi, là đất là người mẹ. Cái gì xẩy đến cho đất sẽ xẩy đến cho con cái của đất. Ai khạc nhổ lên đất là khạc nhổ lên chính mình!

Ít nhất chúng tôi cũng biết điều này : là đất không thuộc về người mà người thuộc về đất. Điều đó chúng tôi biết. Mọi điều đều liên đới với nhau như máu mủ trong một gia đình. Mọi sự đều liên đới với nhau.

Cái gì đến với đất sẽ đến với con cái của đất.

Không phải con người đã xây lên cái khung của cuộc đời. Người chỉ là một sợi dây. Cái gì người làm cho cái khung của cuộc đời là họ làm cho chính mình.

Dù người da trắng được thượng đế của họ đi cùng và nói chuyện như những người bạn, họ cũng không thể vượt qua được số mạng chung. Nói cho cùng, chúng ta và người da trắng có thể cũng là anh em. Để rồi xem sao. Có một điều chúng tôi biết, điều mà người da trắng có thể một ngày kia sẽ khám phá ra, là chúng ta có cùng một thượng đế. Có thể bây giờ các người cho là đã có được thượng đế của các người như các người muốn sở hữu đất đai của chúng tôi. Nhưng các người không làm được điều đó. Vì thượng đế là của mọi người và lòng từ bi dành cho người da trắng và cho người da đỏ đều như nhau. Đất là của quý của trời. Phá hại đất là mang nặng khinh khi với đấng tạo hóa đã sinh ra đất. Rồi người da trắng cũng sẽ bị tiêu diệt, có thể trước các bộ lạc khác. Làm lây trùng cái giường, các người đêm sẽ ngủ trong xu uế của chính mình.


Rồi khi chết các người sẽ huy hoàng với đầy sức mạnh của thượng đế đã đem các người đến vùng đất này, rồi vì một sứ mạng nào đó, đã giúp các người ngự trị vùng đất này và ngự trị dân da đỏ. Cái định mệnh đó là một bí hiểm cho chúng tôi, vì chúng tôi không hiểu khi tất cả những con bò rừng đã bị tàn sát, các con ngựa đã bị chế ngự, những góc bí mật của các khu rừng đã mang đầy hơi của những nhóm người, và các ngọn đồi đầy hoa đã bị tàn lụi bởi những người đến nói bi bô.

Thì dẫy rừng đâu ? Đã biến mất. Và con đại bàng đâu? Đã biến mất.
Ngày tận cùng của sự sống, ngày bắt đầu của sự sống còn.


Trùm da đó Seattle, 1854.
(Nguồn: Blog Nguyễn Vạn An)

[Tham khảo] Bức thư của thủ lĩnh da đỏ Red Jacket

Red Jacket (1750–1830) là một thủ lĩnh bộ lạc da đỏ ở Mỹ. Sau khi người Mỹ chiến thắng trong cuộc chiến tranh ly khai khỏi đế chế Anh, là đồng minh của Anh, bộ lạc của Red Jacket bị buộc phải nhượng đất cho nước Mỹ mới thành lập. Thay mặt bộ lạc của mình, Red Jacket thương thuyết với chính quyền và giữ được một phần đất cho bộ lạc ở bang New York, mặc dù sau đó phần lớn bộ lạc này phải di cư sang Canada. 

Bài phát biểu dưới đây được Red Jacket trình bày tại cuộc họp hội đồng thủ lĩnh Sáu Lãnh Thổ vào mùa hè năm 1805 sau khi nghe một nhà truyền giáo nói về công việc dự định sẽ làm với các thủ lĩnh bộ lạc.


Dịch theo bản tiếng Anh từ nguồn:
http://www.bartleby.com/268/8/3.html




RED JACKET NÓI VỀ TÔN GIÁO CỦA NGƯỜI DA TRẮNG VÀ NGƯỜI DA ĐỎ

Này những người bạn và những người anh em – Chính  nhờ sự sắp xếp của Thượng Đế mà chúng ta gặp nhau hôm nay. Ngài đã sắp đặt mọi việc và chọn một ngày đẹp trời cho chúng ta gặp mặt. Ngài cho chúng ta ánh sáng mặt trời. Ngài cho chúng ta đôi mắt mở để nhìn thấy rõ, cho chúng ta đôi tai tỏ tường để có thể nghe rõ những lời người khác nói.  Thượng Đế tối cao, chúng tôi xin cảm ơn người.

Hỡi người anh em, ngọn lửa cho cuộc gặp này là do các bạn nhen nhóm. Do yêu cầu của các bạn mà chúng ta gặp nhau nơi đây. Chúng tôi đã nghe kỹ những điều các bạn nói. Các bạn bảo chúng tôi hãy nói hết mọi suy nghĩ của mình. Chúng tôi rất vui vì các bạn nói như vậy và giờ đây chúng tôi đang đứng trước mặt các bạn để nói những điều chúng tôi nghĩ. Tất cả chúng tôi đã nghe những điều mà các bạn nói và tiếng nói của tôi bây giờ là tiếng nói đồng lòng của tất cả chúng tôi.

Người anh em, các bạn nói là cần chúng tôi trả lời trước khi các bạn ra về. Đúng là chúng tôi phải làm vậy vì các bạn đã đi một quãng đường dài để đến được đây và chúng tôi cũng không muốn giữ các bạn lại. Nhưng trước hết chúng tôi sẽ hồi tưởng một chút và kể cho các bạn nghe những điều mà cha ông chúng tôi đã dạy và những điều mà người da trắng đã nói với chúng tôi.

Người anh em hãy nghe những lời chúng tôi nói. Trong quá khứ đã có thời kỳ tổ tiên chúng tôi làm chủ mảnh đất này. Cha ông chúng tôi cai quản toàn bờ cõi, từ nơi mặt trời mọc đến chỗ mặt trời lặn. Thượng Đế đã tạo ra mảnh đất này cho người da đỏ. Ngài tạo ra bò rừng, hươu nai, và các loài vật khác để chúng tôi có cái ăn. Ngài tạo ra gấu và hải ly. Những con thú này cho chúng tôi bộ da để làm quần áo. Thượng Đế đặt những con vật mà ngài tạo ra rải rác khắp những nơi mà chúng tôi ở và ngài dạy chúng tôi săn bắt chúng. Ngài bắt mặt đất mọc ra ngô để chúng tôi có bánh mì. Những điều này ngài đã làm cho những đứa con da đỏ của ngài vì ngài yêu chúng. Nếu chúng tôi có cãi nhau để tranh giành những khu vực săn bắn thì thường chúng tôi cũng giải quyết được bất đồng mà không phải đổ nhiều máu.

Rồi một ngày đen tối đến. Cha ông các bạn đã vượt qua sóng nước mênh mông để đến nơi đây. Họ chỉ có một nhóm nhỏ. Họ tìm thấy ở chúng tôi những người bạn chứ không phải kẻ thù. Họ nói rằng họ chạy trốn khỏi quê hương mình vì nỗi sợ những con người xấu xa, rằng họ đến mảnh đất của chúng tôi để được sống với tôn giáo của họ như ý họ muốn. Họ xin tổ tiên chúng tôi một mảnh đất nhỏ để sống. Chúng tôi thương cảm họ, cho họ cái họ cần, và họ ngồi xuống với chúng tôi. Chúng tôi cho họ ngô và thịt; để trả ơn họ lại cho chúng tôi thuốc độc.

Người da trắng anh em đã tìm được vùng đất nơi chúng tôi đang ở. Tin tốt lành này được báo về tổ quốc họ và có thêm nhiều người da trắng đến. Nhưng chúng tôi không sợ họ. Chúng tôi coi họ là bạn. Họ cũng gọi chúng tôi là anh em. Chúng tôi tin họ nên cho họ nhiều đất hơn để ở. Rồi người da trắng đến càng lúc càng đông. Họ muốn thêm đất, họ muốn lấy cả tổ quốc của chúng tôi. Chúng tôi lúc đó mới tỉnh ngộ và đầu óc mới trở nên bất an. Các cuộc xung đột xảy ra. Họ thuê người da đỏ đi đánh nhau với người da đỏ, và nhiều người trong chúng tôi bị giết chết. Người da trắng còn mang rượu mạnh đến cho chúng tôi. Thứ rượu đó rất mạnh, làm chúng tôi mất kiểm soát, và bằng cách đó rượu giết chết hàng ngàn người da đỏ.

Người anh em thân mến, trước đây đất đai của chúng tôi bát ngát, đất của các bạn chỉ vài mẩu con con. Bây giờ các bạn đã có quyền lực trong tay và chúng tôi gần như chẳng còn tấc đất cắm dùi. Các bạn đã có được đất nước của chúng tôi mà vẫn chưa hài lòng, các bạn còn muốn ép chúng tôi phải theo tôn giáo của các bạn.

Người anh em, có điều này các bạn cũng phải lắng nghe. Các bạn nói rằng các bạn được cử đến đây để dạy chúng tôi quy phục và tôn thờ Thượng Đế và nếu chúng tôi không theo tôn giáo mà người da trắng muốn dạy, thì chúng tôi sẽ suốt đời đau khổ. Các bạn nói rằng các bạn đang đi trên con đường sáng còn chúng tôi thì lầm lạc. Làm sao chúng tôi biết điều các bạn nói là đúng hay sai? Chúng tôi hiểu tôn giáo của các bạn được viết trong một cuốn Sách. Nếu quyển sách đó dành cho chúng tôi, cũng như là dành cho các bạn, thì sao trước đây Thượng Đế không trao nó cho chúng tôi, mà không chỉ chúng tôi, sao ngài lại không trao cho cha ông chúng tôi cái kiến thức chứa trong quyển sách đó, để chúng tôi có thể hiểu một cách đúng đắn về nó. Chúng tôi chỉ biết về quyển sách qua lời kể của các bạn. Làm sao chúng tôi biết lúc nào người da trắng nói thật? Bởi họ đã lừa dối chúng tôi quá nhiều.

Người anh em, các bạn nói chỉ có một cách tôn thờ và phục vụ Thượng Đế. Nếu chỉ có một tôn giáo thì tại sao người da trắng cũng có quá nhiều ý kiến khác nhau về tôn giáo đó? Tại sao tất cả các bạn đều có khả năng đọc được quyển sách đó mà lại không nghĩ giống nhau về nó?

Người anh em thân mến, chúng tôi không thể hiểu những điều như vậy. Các bạn nói rằng tôn giáo của các bạn là do Thượng Đế mang đến cho tổ tiên các bạn và nó được truyền từ đời này sang đời khác. Chúng tôi cũng có tôn giáo bắt đầu từ cha ông chúng tôi và truyền lại cho chúng tôi, là thế hệ con cháu. Chúng tôi gìn giữ nó thành kính vì đó là những lời dạy cha ông chúng tôi để lại. Tôn giáo của chúng tôi dạy chúng tôi biết ơn mọi điều tốt đẹp mà chúng tôi nhận từ cuộc sống, dạy chúng tôi yêu thương và đoàn kết lẫn nhau. Chúng tôi không bao giờ cãi nhau về vấn đề tôn giáo.

Hỡi người anh em, Thượng Đế đã tạo ra tất cả chúng ta, nhưng ngài đã làm cho chúng ta rất khác nhau, những đứa con da trắng và da đỏ của ngài. Ngài cho chúng tôi một màu da khác và những phong tục khác. Ngài cho các bạn khả năng nghệ thuật, là cái mà ngài không cho chúng tôi. Chúng tôi biết đây là sự thật. Còn nhiều điều khác nữa mà sự khác nhau lớn giữa chúng ta là do ngài tạo ra. Vậy tại sao chúng ta không tạm hiểu rằng ngài đã cho chúng ta những tôn giáo khác nhau tùy theo sự hiểu biết của mình. Thượng Đế đã làm đúng. Ngài biết điều gì là tốt nhất cho các con của ngài. Và tất cả chúng ta đều thỏa mãn với cái mà mình nhận được.

Này người anh em, chúng tôi không muốn tiêu diệt hay bắt các bạn từ bỏ tôn giáo của mình. Chúng tôi chỉ muốn vui sống với tôn giáo của riêng chúng tôi.

Người anh em, các bạn nói các bạn đến đất này không phải để cướp đất hay lấy tiền mà chỉ để khai sáng đầu óc chúng tôi. Tôi nói cho các bạn biêt là tôi đã có mặt ở các buổi lễ của các bạn và thấy các bạn thu tiền ở đó. Tôi không biết tiền đó để làm gì nhưng tôi đoán là để đưa cho ông cha đạo. Và nếu các bạn làm đúng theo kiểu suy nghĩ đó thì có khi là các bạn cũng muốn thu tiền của chúng tôi.

Người anh em thân mến, chúng tôi được biết các bạn đang đến giảng đạo cho những người da trắng ở vùng này. Những người da trắng này là láng giềng của chúng tôi. Họ là những người mà chúng tôi biết. Chúng tôi sẽ đợi một thời gian để xem lời dạy của tôn giáo các bạn tác động đến họ như thế nào. Nếu chúng tôi thấy sự răn dạy đó có ảnh hưởng tốt đến họ, làm họ trung thực, bớt ý muốn lừa gạt người da đỏ, thì chúng tôi sẽ suy nghĩ lại.

Người anh em quý mến, như vậy là các bạn đã nghe câu trả lời của chúng tôi, và đó là tất cả những gì chúng tôi có thể nói lúc này. Chúng ta sắp chia tay, chúng tôi muốn nắm tay các bạn và hy vọng Thượng Đế sẽ bảo vệ để các bạn trở về nhà bình yên và gặp lại bạn bè thân yêu của mình.




Red Jacket