Thái Lan vùng đất của những nụ cười” nơi mà ở tại đó phái đoàn chúng tôi và Thầy được gặp gỡ, trò chuyện, chia sẻ cảm xúc của nhau trong những nụ cười hồn nhiên và tình yêu bất tận. Để từ nơi đó mọi người trở nên mạnh mẽ hơn và trí thấy rộng lớn hơn trong cuộc sống. Được tiếp xúc với Thầy tôi như được truyền ngọn lửa yêu thương, hơi ấm của tính thấy rộng lớn từ Thầy…
Gặp
Thầy lần đầu tiên tại bờ biển Pattaya, với một vòng
tròn những bàn ghế đã sắp đặt sẳn, phía gần đó là
một thân hình quen thuộc, một nụ cười thân thiện,
những cái ôm trìu mến, một khuôn mặt dễ gần – Ồ
Thầy của chúng tôi đây rồi!
Nhìn
vào phong thái, tính cách và sự nhanh nhẹn ít ai có thể
ngờ rằng Thầy đã qua cái tuổi sáu mươi rồi. Thầy
vui vẻ, hòa đồng gặp gỡ những hiền giả, truyền cảm
hứng vào trong mỗi hiền giả tình yêu và tính thấy của
mình. Như một ông bố cứng rắn, một bà mẹ hiền từ
- Thầy có lúc nhẹ nhàng, có lúc cương quyết cốt chỉ
mong sao cho những đứa con hiền giả của mình khôn lớn,
trưởng thành và bớt ngu dại đi.
Tuy
ngoài mặt Thầy cười vui vẻ nhưng trái tim luôn thổn
thức vì đàn con thơ dại, nói mãi dạy bảo mãi mà chúng
nó vần còn chưa chịu từ bỏ cái ôm chấp của mình,
nói mãi chỉ có một vài điều nhưng khi hỏi lại thì
đứa nào cũng ngơ ngơ ngác ngác. Nhiều lúc tôi thật
khâm phục tình thương của Thầy. Nếu tình thương của
Thầy có giới hạn thì chắc có lẽ công việc trao truyền
trí thấy của Thầy đã kết thúc tự lúc nào. Nhưng
không như thế, bằng tính thấy bao la và niềm yêu thương
rộng lớn Thầy thực hiện công việc trao truyền của
mình không chút mệt mõi cho dù nhiều lúc bệnh tật, khó
khăn về kinh tế đến ngăn cản Thầy.
Thầy
dạy cho chúng tôi từ những cái nhỏ nhặt nhất như việc
phải quan sát khi đi mua sắm, không đưa những ý tưởng
riêng tư vào mà phải quan sát thật rõ, thấy thật rõ
những khuynh hướng nào đang chi phối cái đầu của mình…
Có nhiều điều Thầy không dạy bằng lời nói mà dạy
bằng hành động để những đứa con tự quan sát Thầy
và từ đó thấy được con người của mình. Thầy dùng
mọi biện pháp, mọi ngôn ngữ, mọi hành động chỉ mong
sao có được chỉ cần một đứa con học hỏi và nhận
ra được chính mình nhưng đàn con thì vẫn còn quá ngơ
ngác, vẫn không muốn rời xa vòng tay của mẹ, vẫn còn
muốn nấp dưới bóng cây to để che ánh nắng chiếu rực
của mùa hè.
Thầy
chẳng những không giận mấy đứa con ngu của mình mà
vẫn bền bỉ dạy bảo cho chúng. Thầy dạy đủ mọi
điều và Thầy còn “dạy võ” nữa. Võ thấy! Thầy chỉ
cho mấy đứa con phải học được những đường quyền
đó, những thế đánh đó để áp dụng vào cuộc sống
giúp cho mình và mọi người có nhiều niềm vui, niềm
hạnh phúc hơn. Cho nên công việc của mỗi hiền giả bây
giờ là phải học cho rành rõi những thế võ đó, nhận
thấy rõ thế võ của mình và thế võ của đối phương
để xoay chuyển mọi tình huống võ đài.
Qua
chuyến đi Thái Lan vừa rồi khi nghe Thầy trao truyền
những thế võ độc chiêu, những thế võ mà tôi tin chắc
rằng chưa có ai dạy được như thế. Nó làm cho tôi cảm
thấy thật sự tự tin và một niềm cảm xúc kỳ lạ. Tự
nhiên tôi cảm thấy mình trở nên khác khác, lúc trước
(trong suy nghĩ) tôi rất thích được tiếp xúc, được
ngồi gần Thầy, được gần hơi ấm của Thầy. Với
lại, đây là lần đầu tôi được sang gặp Thầy nữa,
nhưng khi Thầy dạy cho tôi và tất cả các hiền giả thì
tôi lại muốn nhường cho mọi người cơ hội được
ngồi gần Thầy, cơ hội tiếp xúc với Thầy không phải
vì tôi không có nhu cầu đó nhưng vì tính thấy ngay từ
lúc đó nó rộng rãi hơn nên tôi không cảm thấy buồn
mà ngược lại còn thấy vui vui là đằng khác.
Thầy
dạy cho chúng tôi làm những thí nghiệm về cuộc đời
mình, dạy cho chúng tôi những vật thể thí nghiệm, dạy
cho chúng tôi cái quan trọng nhất của một buổi thí
nghiệm là gì? Sau khi Thầy dạy xong Thầy còn nhắn nhủ
cái gì cần nắm ở trong buổi thí nghiệm đó, cái gì
cần phải nhớ và cái gì không cần phải nhớ, lúc đó
trong tôi hình ảnh Thầy thật vĩ đại, Thầy không cần
đàn con nhớ người dạy cho chúng nó thí nghiệm mà Thầy
chỉ cần đàn con nắm được quy trình thí nghiệm, kết
quả thí nghiệm để áp dụng vào cuộc sống cho mình và
người khác.
Tôi
sẽ không quên những thế võ, những đường quyền trí
thấy hôm đó và sẽ áp dụng vào trong cuộc sống của
mình. Cho dù cuộc đời có những thế võ rất mạnh mẽ,
rất khôn lanh, rất ma mãnh, rất hù dọa…nhưng tôi tin
với thế võ độc chiêu mà Thầy trao truyền thì mọi thế
võ bên ngoài đều được chuyển hóa và không là gì cả.
Tôi
mong rằng qua chuyến trải nghiệm thực tế cùng Thầy tại
Thái Lan, tuy rất ngắn ngủi thôi nhưng mỗi người sẽ
có một sự thay đổi tích cực, một sự thay đổi lớn
đem lại niềm vui cho mình và mọi người. Và tôi kính
chúc, cầu nguyện cho Thầy nhiều sức khỏe để mãi mãi
bền bỉ trao truyền trí thấy và ánh sáng thấy của
mình.
Duy
Chí Tái Sinh
0 nhận xét:
Đăng nhận xét